Ngày đăng bài: 08/05/2019 08:26
Lượt xem: 807
MẮT BIẾC
"Và tất cả chừng ấy hồi ức đều được thắp lên như đóa hoa phượng vỹ đỏ rực của những ngày hè. Chỉ là, cuối cùng phượng vỹ cũng sẽ cháy rụi thành tro than, và mùa hè cũng không giữ nổi..."

MẮT BIẾC - Nguyễn Nhật Ánh
---------------------------------------------

"Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi"...

Mắt biếc

 

Tôi đã qua rồi cái thời mà hằng đêm khi ngủ gối đối bằng những truyện của Nguyễn Nhật Ánh. Tôi đặc biệt thích những truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh vì nó thường đượm buồn. Và Mắt biếc cũng là một tác phẩm như thế. Tìm hiểu về mối tình thanh mai trúc mã để rồi ôm vào mình nỗi buồn, nhớ, tiếc xoay tròn chưa nguôi.

Mắt biếc là tác phẩm luôn in sâu trong tâm trí tôi. Đó là một nỗi buồn man mác mỗi khi nhớ đến. Một nỗi buồn man mác mà kéo dài đến cả câu truyện. Đã vậy tôi còn đọc truyện ngắn ” Mắt biếc” trong những ngày cuối hạ. Cùng lúc ấy thì bầu trời miền Trung đang phải đón cơn bão số 4 dữ dội. Và ” Mắt biếc” thì lại thật buồn.

Nguyễn Nhật Ánh thường viết những truyện ngắn về tình cảm đơn phương, nhưng có lẽ đây là câu chuyện mang nhiều nuối tiếc nhất. Vẫn là lối kể chuyện hài hước, mộc mạc đầy ý nhị nhưng ” Mắt biếc” lại để lại trong lòng người đọc thật nhiều ấn tượng. Câu chuyện mở đầu với một tình bạn, một mối tình thanh mai trúc mã thật đẹp. Chính nó khiến cho người đọc cảm giác rằng đó chính là đây là một truyện ngắn thật đẹp. Nhưng chẳng phải thế, đó là một mối tình dở dang, đầy tiếc nuối.

Nội dung truyện về một mối tình giữa hai người bạn có tên là Ngạn và Hà Lan- cô bé có đôi mắt đẹp tuyệt trần. Hai người lớn lên ở một ngôi làng cũng có cái tên rất ngộ nghĩnh là Đo Đo. Và tình bạn tuyệt vời cũng dần trở thành tình yêu thầm lặng của Ngạn dành cho Lan. Khi cả hai ra thành phố học tập, trong khi tấm lòng của Ngạn vẫn chỉ duy nhất hướng về Hà Lan, thì cô bạn lại không cưỡng lại được trước những cám dỗ của thành thị xa hoa. Và cô ngã vào vòng tay của Dũng. Sau đó cô bị ruồng bỏ rồi có thai và sinh một cô bé là Trà Long.

Ấy vậy mà biết rõ tình cảm của Ngạn dành cho mình nhưng cô chẳng dám đáp lại. Vì cô cho rằng cô không hề xứng đáng với tình cảm đó, làm như vậy là bất công với Ngạn. Đây chính là điểm sáng của Hà Lan, cô đã khiến độc giả tôn trọng cô vì cô vẫn còn sự tự tôn.

 

Dù bị Hà Lan từ chối nhưng Ngạn vẫn dành hết tình yêu của mình cho bé Trà Long. Ngạn chăm sóc và thương yêu Trà Long hết mình. Trà Long có gương mặt và đôi mắt biếc giống y hệt Hà Lan khi còn trẻ. Nhưng trái với mẹ mình, Trà Long một lòng hướng về quê nhà và hơn cả là cô yêu Ngạn. Còn Ngạn thì cũng có chút tình cảm với cô.

Đến đây tôi cũng không hiểu tình cảm của Ngạn dành cho cô con gái của hà Lan là gì? Và Trà Long thì xem Ngạn là gì? Là đứa cháu bé bỏng, hay là người yêu hay chỉ là người thế thân cho mối tình đầu của Ngạn mà anh mãi chẳng thể quên được?

Suốt bao nhiêu năm, Ngạn giận có giận, trách có trách nhưng chưa một lần nào anh hết thương Hà Lan. Cuối cùng Ngạn chọn ra đi, bỏ lại Trà Long và làng quê. Bỏ lại cả Hà Lan và đôi mắt biếc. Điều đặc biệt ở đây là Mắt biếc là tên của Hà Lan mà Ngạn đặc biệt rất thích gọi. Nhưng suốt cả truyện ngắn, Ngạn vẫn chỉ gọi Hà Lan theo đúng tên cô, chứ chẳng ao giờ anh gọi là Mắt biếc. Có lẽ anh muốn giữ đôi mắt tròn xoe đẹp nhất ấy trong trái tim mình.

Ngạn ra đi cũng chính là kết thúc câu chuyện. Đó là một kết thúc mở Ngạn chạy trốn thực tại nhưng cũng là để đi tìm lối thoát. Nhưng nỗi buồn cám cảnh về mối tình đơn phương của chàng trai ngốc nghếch ấy vẫn là nỗi canh cánh trong lòng độc giả.


Review by Huyền Trang (Nguồn: Sách văn học)

Sách hiện có tại Thư viện Đại học Khánh Hòa nhé các bạn.